top of page

Hơn 10 năm theo đuổi đam mê viết lách...

Writer: Ánh Đặng NgọcÁnh Đặng Ngọc

Updated: 9 hours ago

Nếu có ai đó hỏi mình: “Viết lách có phải là đam mê của bạn từ nhỏ không?” – Mình sẽ ngập ngừng một chút rồi trả lời: “Có lẽ là không.” Mình không phải kiểu người sinh ra đã biết mình muốn gì. Mình cũng không lớn lên với giấc mơ trở thành nhà văn hay một người viết chuyên nghiệp.


Nhưng bằng một cách nào đó, chữ nghĩa vẫn luôn len lỏi trong cuộc sống của mình, từ những bài văn thời đi học, những cuộc thi viết, cho đến những ngày đầu chập chững bước vào nghề content.


Viết đã đồng hành cùng mình qua từng cột mốc quan trọng, chứng kiến những lần mình hoài nghi, mất phương hướng, rồi lại đứng lên và tiếp tục. Hơn 10 năm qua, có những lúc mình từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng cũng chính viết lách là thứ đã kéo mình trở lại, giúp mình tìm thấy chính mình trong những giai đoạn khó khăn nhất.


Vậy nên, đây không chỉ là một câu chuyện về viết lách. Đây là câu chuyện về một hành trình, một hành trình đi tìm tiếng nói của chính mình, qua từng câu chữ.


2016 trở về trước:


Giai đoạn đam mê mới chỉ là hạt mầm nhỏ


Mình nhớ như in buổi học ngữ văn hôm đó, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô giáo tiến tới gần bàn học của mình và khẽ thủ thỉ: “Ánh có muốn vào đội tuyển văn không em?” Ngay lập tức, mình gật đầu đồng ý, chẳng chút do dự. Cho dù khi ấy, mình bất ngờ lắm.


Bởi suốt những năm tháng cấp 1, mình học rất làng nhàng, chẳng có gì nổi bật để thầy cô nhớ tới.


Hơn nữa, thời điểm đó, lớp mình có rất nhiều bạn học khác giỏi hơn mình rất rất nhiều.


Kể từ đó trở đi, bằng một sức mạnh tiềm ẩn từ sâu bên trong, mình yêu văn, yêu viết, yêu đến nỗi có thể dành hàng giờ ngồi lì ở bàn học viết mấy nghìn từ, chìm sâu vào các tác phẩm văn học mà chẳng chút chán nản nào.


Giai đoạn đam mê bắt đầu lớn dần lên:


Mình không sinh ra với một năng khiếu đặc biệt về viết lách. Không có ai trong gia đình làm công việc liên quan đến ngôn từ. Hầu hết đều làm các công việc rất phổ biến như ngân hàng, kế toán, bác sĩ,... Nhưng bằng cách nào đó, chữ nghĩa vẫn luôn là thứ hấp dẫn mình một cách kỳ lạ.


Từ một đứa học sinh trường làng, không có điều kiện tiếp cận với nhiều tài liệu hay môi trường học tập chuyên sâu, mình đã dần tìm thấy niềm vui trong những bài văn. Viết cho mình cảm giác được bày tỏ, được nhìn thế giới qua những góc nhìn tinh tế hơn.


Mình bắt đầu thử sức với các cuộc thi. Không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng rồi những nỗ lực cũng mang về quả ngọt. Ấn tượng nhất là hai giải Nhì học sinh giỏi cấp tỉnh, một thành tích mà trước đây mình chưa từng dám nghĩ tới. Và quan trọng hơn cả, mình đã trở thành một trong số ít học sinh đỗ vào lớp chuyên Văn của trường THPT chuyên Vĩnh Phúc.


Đó là một cột mốc lớn. Nó giống như một lời khẳng định rằng: Mình có thể làm được. Mình có khả năng. Và có lẽ, viết không chỉ là một sở thích thoáng qua.


Từ đó, niềm đam mê viết lách trong mình không còn là một ngọn lửa nhỏ, mà ngày một lớn dần.

 

Cuối 2016 - Đầu 2017:


Mình bước vào ngã rẽ hoàn toàn mới của cuộc đời: học đại học.


Tạm gác bỏ niềm đam mê văn học, mình đăng ký và trúng tuyển vào một ngành chẳng có chút gì liên quan. Mình cũng chẳng hiểu vì sao mình chọn vậy. Chỉ biết lúc bấy giờ, mình chọn theo số đông.


Những năm tháng đó, mình không có một định hướng rõ ràng. Không có kế hoạch lớn lao nào cho tương lai. Mình chỉ đơn giản là đi theo lối mòn của số đông, tin rằng chỉ cần học một ngành “có triển vọng”, mọi thứ rồi sẽ ổn.


Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, mình không cảm thấy quá hào hứng, cũng chẳng quá thất vọng. Chỉ đơn giản là… chấp nhận. Cứ học đi đã, rồi tính sau. 19, 20 tuổi, mình nghĩ thế cũng là bình thường. Ai mà chẳng có những giai đoạn không biết mình thực sự muốn gì?


Mình lao vào guồng quay học tập với một tâm thế “học cho xong.” Nhưng càng học, mình càng cảm thấy lạc lõng. Mình không ghét ngành học của mình, nhưng cũng chẳng thấy kết nối gì với nó. Mỗi ngày trôi qua, mình cứ tự hỏi: Mình thực sự đang đi đúng đường chứ?


Và rồi, mình nhận ra, cái cảm giác mơ hồ, chênh vênh này không chỉ xuất phát từ ngành học, mà từ chính bản thân mình. Mình chưa từng cho mình cơ hội để thực sự lắng nghe mình muốn gì. Mình chỉ đang đi theo con đường mà mình nghĩ là an toàn nhất, chứ không phải con đường mà mình thực sự khao khát.


Nhưng ở tuổi đôi mươi, ai cũng cần những lần lạc lối như vậy, phải không nhỉ?


2017- cuối 2020:


Đam mê vẫn ở đó, nhưng chỉ âm thầm cháy âm ỉ bên trong.


Những năm đại học của mình trôi qua trong guồng quay không ngừng nghỉ giữa học và làm. Lịch trình mỗi ngày chỉ xoay quanh lớp học, công việc part-time, rồi lại những deadline chất chồng. Mình lao vào tất cả, như thể chỉ cần bận rộn, mình sẽ không phải đối diện với câu hỏi lớn nhất: Rốt cuộc, mình đang sống vì điều gì?


Dù bận rộn đến đâu, có một thứ vẫn luôn âm ỉ trong mình - viết lách. Nó không còn rực cháy như ngày bé, nhưng cũng chưa bao giờ tắt hẳn. Chỉ là, mình không biết phải làm gì với nó. Viết có thể đưa mình đi đến đâu? Viết có thể trở thành một công việc nghiêm túc hay không? Hay nó mãi mãi chỉ là một sở thích vu vơ?


Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn, cho đến khi mình quyết định ngừng chạy theo nhịp sống vội vã và lắng nghe chính mình. Mình thử bắt đầu lại, không áp lực, không kỳ vọng, chỉ đơn giản là thử.

Mình đăng ký làm tình nguyện viên, viết bài cho các dự án phi lợi nhuận.


Mình thử viết blog, dù ban đầu chẳng có ai đọc. Mình viết nhật ký, như một cách để trò chuyện với chính mình. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, mình cảm thấy được kết nối với những con chữ theo một cách rất khác, tự nhiên hơn, chân thật hơn.


Từ những bài viết đơn sơ ấy, mình dần bước vào thế giới content. Mình học cách viết không chỉ để giãi bày, mà còn để giao tiếp, để truyền tải giá trị. Mình nhận những công việc content đầu tiên, chấp nhận làm từ những thứ cơ bản nhất để hiểu nghề.


Dần dần, viết lách không còn là một điều xa vời, mà trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Nó không chỉ là đam mê thuở bé, mà đang dần mở ra một con đường, một con đường mình chưa từng nghĩ đến, nhưng lại là con đường mà mình thực sự muốn đi.


Cuối 2020 - Giữa 2021: Công việc content full-time đầu tiên trong đời


Đó là một công việc rất tốt, môi trường và đồng nghiệp cho mình cơ hội học hỏi và trải nghiệm vô cùng nhiều về viết, về marketing, và content. Những thứ mà trước đây mình chưa bao giờ nghĩ tới.

Kể từ đó, mình mới dần nhận ra: À, thì ra, đam mê cũng có thể nuôi sống mình...


Những ngày đầu đi làm, mình vừa háo hức vừa lo lắng. Làm content full-time không giống như viết linh tinh trên mạng hay viết cho vui. Nó đòi hỏi chiến lược, tư duy và cả sự kiên nhẫn để hiểu được điều gì thực sự thu hút người đọc.


Mỗi ngày, mình học được một điều mới. Cách xây dựng nội dung hấp dẫn. Cách nghiên cứu tâm lý khách hàng. Cách kết hợp giữa sáng tạo và dữ liệu để viết ra những bài có thể thực sự tạo ra tác động.


Mình nhận ra rằng, viết không chỉ là đam mê, nó có thể trở thành một sự nghiệp. Nó không chỉ là những con chữ bay bổng, mà còn là công cụ giúp doanh nghiệp phát triển, giúp thương hiệu kết nối với khách hàng, giúp một ý tưởng có thể lan tỏa xa hơn.


Lần đầu tiên trong đời, mình cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa. Mình có thể kiếm tiền từ viết lách, từ chính điều mình yêu thích. Và điều đó, đối với mình, thật sự rất kỳ diệu.


Giữa 2021 - Cuối 2021: Khủng hoảng, suýt rơi vào trầm cảm


Vì nhiều lý do cá nhân, mình quyết định nghỉ việc, và lui về quê “ở ẩn” 6 tháng. Đó là quãng thời gian có thể gọi là "âm u" nhất trong cuộc đời và sự nghiệp của mình. Mình cứ trượt dài, trượt dài mà chẳng biết ngày mai ra sao.


Mình cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng biết tương lai sẽ thế nào. Vô định. Mất phương hướng. Đôi khi, còn cả tuyệt vọng và chán ghét bản thân rất rất nhiều.


Những ngày đó, mình thức dậy mà chẳng biết hôm nay có ý nghĩa gì. Mình không còn mục tiêu để theo đuổi, cũng chẳng còn động lực để cố gắng. Mỗi ngày trôi qua như một vòng lặp vô tận—mình cứ tồn tại, nhưng không thực sự sống.


Mình cố gắng viết, nhưng từng câu chữ trở nên rời rạc, vô hồn. Viết từng là niềm vui, là thứ giúp mình kết nối với thế giới, nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một gánh nặng. Mình đặt bút xuống, rồi lại bỏ đi.


Có những đêm mình trằn trọc tự hỏi: Mình đang làm gì với cuộc đời mình? Mình từng có ước mơ, từng có những dự định lớn lao, vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng.


Mình không dám chia sẻ với ai. Một phần vì sợ bị phán xét, một phần vì chính mình cũng không biết làm sao để diễn tả cảm giác này. Làm sao để giải thích rằng, mình không hẳn là thất bại, nhưng cũng chẳng thấy mình đang thành công?


Thế rồi, vào một buổi chiều muộn, mình quyết định viết ra những suy nghĩ của mình, không phải để đăng lên đâu cả, mà chỉ để đối diện với chính mình. Và đó là lúc mọi thứ bắt đầu thay đổi.


Cuối 2021 - Đầu 2022: Nhận công việc content

full-time thứ 2


Nhưng chỉ sau 4 tháng, mình lại mất việc vì công ty phá sản. Đó cũng là lúc mình quyết định, mình sẽ chuyển hẳn sang làm tự do toàn thời gian. Và quyết định ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.


Lúc đó, mình không còn đường lui. Không còn lương tháng, không còn một công việc ổn định để bám víu. Chỉ có mình và quyết định vừa táo bạo, vừa đáng sợ: Làm tự do toàn thời gian.


Mình bắt đầu bằng những gì mình có, một chút kỹ năng viết, vài khách hàng lẻ tẻ, và một niềm tin mơ hồ rằng nếu mình đủ kiên trì, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng thực tế không màu hồng như vậy.


Những tháng đầu tiên đầy bấp bênh. Không ai dạy mình cách tìm khách hàng, cách định giá, hay cách khiến người ta tin tưởng vào một freelancer vô danh như mình. Đã có những lúc mình tự hỏi: Liệu đây có phải là sai lầm?


Nhưng rồi, từng chút một, mình học cách tạo ra giá trị. Mình không chỉ viết để kiếm tiền, mình viết để giúp người khác giải quyết vấn đề. Và khi mình thay đổi góc nhìn, mọi thứ cũng thay đổi theo.


Dần dần, khách hàng bắt đầu quay lại. Những cơ hội mới mở ra. Và mình nhận ra một điều quan trọng: Tự do không đến từ việc không có sếp, mà từ việc đủ giỏi để tự tạo ra con đường của riêng mình.


Giữa 2022 - Đầu 2023:


Miệt mài viết nhưng không có mấy kết quả, mình bắt đầu nản, chán và nuôi ý định trở lại văn phòng. Nhưng rồi mình chợt dừng lại và tự hỏi: Mình đã thực sự đi hết con đường này chưa? Mình nhớ lại lý do vì sao mình chọn viết. Không phải vì nó dễ dàng, mà vì nó cho mình cơ hội được tạo ra giá trị, được kết nối với những người thực sự cần những gì mình chia sẻ.


Có thể kết quả chưa đến ngay, nhưng liệu mình đã thử đủ nhiều cách chưa? Liệu mình đã thực sự hiểu điều khán giả của mình cần? Hay mình chỉ đang viết theo bản năng mà không có một chiến lược rõ ràng?


Thay vì từ bỏ, mình quyết định làm một điều khác: Nhìn lại chặng đường vừa qua, điều chỉnh hướng đi, và thử một cách tiếp cận mới. Vì mình biết rằng, thành công không đến từ việc cố gắng nhiều hơn, mà từ việc cố gắng đúng cách hơn.


Vậy nên, nếu bạn cũng đang cảm thấy chán nản với việc viết, hãy tự hỏi: Bạn thực sự đã thử hết mọi cách chưa? Nếu đã cố gắng hết sức mà mọi thứ vẫn chưa như ý nguyện, lúc đó, mình quay đầu cũng chưa muộn.


Cuối 2024-nay: Thương hiệu cá nhân có chỗ đứng


Mình không còn phải chạy đi "xin" việc hết chỗ này tới chỗ khác như trước. Thương hiệu cá nhân mở ra cho mình rất nhiều cơ hội.


Một trong số đó là việc tự kinh doanh một vài sản phẩm/dịch vụ tri thức từ chính nội dung và mang về thu nhập x5, x10 lần so với hồi còn làm văn phòng.


Hơn nữa, mình còn nhận được cơ hội hợp tác xuất bản với nhãn sách rất uy tín tại Việt Nam.


Đầu 2024: Cuốn sách thứ nhất chính thức xuất bản.


Cuối 2024: Cuốn sách thứ hai cũng chính thức “lên kệ”.


Đó là một bước ngoặt rất lớn, khiến mình càng thêm tin rằng: nếu nghiêm túc theo đuổi đam mê, và hành động quyết liệt, chắc chắn đam mê sẽ hồi đáp mình xứng đáng.

Cuốn sách đầu tay của mình
Cuốn sách đầu tay của mình

Tạm kết


Bạn thấy không, hành trình của mình kéo dài hơn 10 năm. Chưa kể trong 10 năm đó, mọi thứ không phải lúc nào cũng đi theo đúng định hướng. Không phải lúc nào mình cũng được phép lựa chọn đam mê mà từ bỏ tất cả. Nhưng với mình, cho dù là 10,20, hay 30 năm nữa, mình vẫn không cảm thấy hối hận.


Mình hiểu, trên đời này, không có gì gọi là mãi mãi hết. Đam mê ngày ấy có thể phai nhạt theo năm tháng. Nhưng niềm tin của mình về bản thân chắc chắn sẽ được bồi đắp qua nhiều tháng năm, khi mình cam kết theo đuổi đam mê đến cùng.


Với mình, đam mê không phải chuyện có thể mang ra bông đùa hay chỉ là câu truyền cảm hứng sáo rỗng nào đó được rao giảng ngày này qua tháng nọ trên mạng.


Hành trình theo đuổi đam mê không hề màu hồng, mà cũng chưa bao giờ hoàn toàn là màu xám. Vậy cho nên, nếu bạn đang ngày đêm ấp ủ một đam mê nào đó, thì cứ thử hành động. Hành động bằng 1000% khả năng bạn có, đừng vội quay đầu nhìn lại.


Cũng đừng ngó nghiêng quá nhiều. Việc bạn thích, bạn thực sự muốn làm, thì đừng bao giờ hỏi: người khác có thích không?


Vì cho đến cuối cùng, bạn mới chính là tri kỷ của đời mình….Chỉ bạn mới có quyền quyết định cuộc đời mình sẽ rẽ ngang rẽ dọc như nào…


Đam mê hiện tại bạn muốn theo đuổi là gì? Nếu có thể, hãy chia sẻ với mình bên dưới nhé.

Comments


@2024 by Ngoc Anh

bottom of page